Tháng năm, châu chấu
hát khắp đồi. Những bông
hoa dại ù mình như muốn
chờ nở bung cùng mùa
phượng mới. Em quay
cuồng, em đau đớn, em
thắp nến đưa tiễn cuộc
tình đầu. Sân ga mới
toanh, em đón chuyến
tàu đầu tiên anh ngang
qua thời thiếu nữ. Rồi lặng
lẽ, tàu đi mãi mãi chẳng
quay về. Còn em? Nước
mắt khô hốc cuộn tròn
trong trái tim chai sạn vì
mong đợi. Mùa hạ rồi.
Chia tay anh. Anh Khắc
Hạ. Hai cây nến trắng.
Cho em và cho anh. Ðám
tang cuộc tình chỉ có
mình em và giun dế hát.
Lửa hạ nhu nhú ở góc trời,
chưa bật ra để đốt cháy
tim em. Ve con đã bắt đầu
thử giọng.
Hai cây nến quầng lên
một vệt sáng. Em nhớ
ngày ta quen nhau....
Chào anh – gia sư của
em. Những bài toán dỗi
hờn không bao giờ em giải
nổi. Còn anh, nghiêm
nghị, lạnh lùng. Thế mà có
ai biết đâu, lòng anh nổi
từng đợt sóng, lòng anh
rạo rực như cành phượng
đầu mùa anh hái tặng em.
Con bướm phượng còn
nguyên sơ trong trang vở
- nơi bài em đang học
dang dở: Ðịnh luật
Newton. Em nhớ khi anh
dạy đến đây, anh cười: “...
Còn tình yêu không có
định luật”. Con bé mười
bảy tuổi ngô nghê – em
chỉ biết nhoẻn miệng cười.
Kỷ niệm vụt ngang qua
nỗi nhớ, dâng dâng, mênh
mênh. Mười bảy tuổi, mẹ
ơi, khi chiều anh dạy con,
vô tình lật vở, ngón tay
anh chạm phải bàn tay
con rất nhẹ, rất mơ, con
đỏ rần mặt, đỏ cả cánh
tay. Anh vội vàng xin lỗi.
Có sao không hở mẹ?
Mười bảy tuổi, vầng trăng
cổ tích của em chứa hình
dáng một người dưng, là
anh.
Hai cây nến quầng lên
một vệt sáng. Em nhớ
ngày ta yêu nhau.
Chào anh - người đầu tiên
chắp cánh bay vào tim
em. Em nhớ, ngày đó, em
đứng ở “bậc cửa tình yêu”,
e thẹn cúi đầu chào anh.
Anh dắt tay em vào vùng
Ðất Mơ – anh đặt tên cho
miền đất tình yêu như
vậy. Ðó là một ngày tháng
năm ve ve khản cổ hát bài
tình ca. Phượng lách tách
những chùm nụ để nhô ra
một màu đỏ nguyên sơ và
nồng nàn. Ngọn đồi đầy cỏ
hoa lau trắng và tách cà
phê đắng ấm. Em vừa bỡ
ngỡ, vừa vui sướng, vừa lạ
lùng, vừa tin yêu... Tất cả
những cảm xúc đó làm em
chớp lên một nụ cười thay
tiếng lòng mình. Em cứ
săm soi tấm thiệp bé xíu
bằng bàn tay. Trong đó,
đỏ rực, kêu sa một đoá
hồng nhung với những lời
yêu thương anh dành cho
em. Thời gian... thời gian
trôi qua... Bao nhiêu niềm
nhớ, nỗi buồn, bao nhiêu
giận hờn, năn nỉ, nước
mắt, nụ cười... đong đầy,
sóng sánh tràn vào vùng
kỷ niệm, len vào vùng ký
ức. Những cơn mơ chấp
chới, hoài vọng, u mê,
những cơn mơ em không
thể nào phai phôi hình
dáng anh đã đầy trong
tâm khảm.
Hai cây nến quần lên một
vệt sáng. Nước mắt em
tràn khi nhớ ngày chia
tay.
Chào anh. Chào tạm biệt.
Anh rũ bỏ hành trang là
những kỷ niệm ngọt ngào
để ra đi. Ðể lại mình em
với nỗi đau trần thế và sự
ngạc nhiên tột đỉnh. Ðêm
chia tay ấy trời đầy sao.
Và hoa phượng. Hoa
phượng rơi tan tác lối về,
rơi vào tóc em, cổ em.
Anh nhẹ nhàng nhặt ra
như vứt từng kỷ niệm. Kỷ
niệm lăng lông lốc ở vỉa
hè, rồi cuộn tròn với hoa
cúc nở về khuya, bên vệ
đường. Em nhìn, em khóc,
em nín, em nghe lặng
người, em nghe nặng nhịp
thở, như có ai bóp chặt
tim mình. Em không đi nổi
nữa. Vô tình, ta dừng lại
dưới một góc phượng, ve
lỗi nhịp bàng hoàng, hoa
trên cành thức giấc, gọi
nhau lao xao. Trên đầu,
trăng suông sáng vằng
vặc, em thổn thức: em
vĩnh viễn mất anh. Cô gái
ấy. Vâng! Cô gái ấy của
anh, bờ vai thon thả, tóc
mềm, bờ eo trò nhỏ xíu.
“Cô ấy chẳng yêu phượng
vĩ đâu em!” Em về, khóc
ướt gối mềm trong cơn
đau đầy mê hoặc.
Hai ngọn nến quần lên
một vệt sáng và phụt tắt.
Chỉ còn trơ lại đêm đen.
Trơ lại tháng năm với trìu
trĩu nỗi buồn. Ngày mai,
phượng bật ra màu đỏ
như máu túa ra từ trái
tim non. Sắc phượng vẫn
rục lên, nguyên vẹn một
màu nhưng lòng người đã
là màu phượng nhạt nhòa
của tháng tư hiện tại. Xin
anh cứ hãy dong ruỗi
đường đời, khi nào thật
buồn hoạc chồn chân, hãy
nhớ có một người vẫn dõi
bước anh đi, nỗi nhớ ấy
mong manh như sợi chỉ
hồng vắt ngang trời chiều
đầy sắc phượng!


Polly po-cket